Có một ngày tôi nhận ra mình dùng đến 5 chiếc túi nilon chỉ để mua vài quả trứng và mớ rau. Nhìn đống rác nhựa sau bữa cơm, tôi tự hỏi: “Mỗi ngày mình xả ra ngần này, thì một năm là bao nhiêu?”
Vậy là tôi bắt đầu sống xanh. Không ồn ào, không hào nhoáng. Chỉ là những thay đổi rất nhỏ, từ chính thói quen của mình.
☕ Bắt đầu bằng việc mang ly cá nhân đi mua cà phê
Quán quen ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi quen. Mỗi ly cà phê không dùng cốc nhựa, tôi thấy vui một chút – như một cái gật đầu với Trái Đất.
🛍️ Tự may một túi vải để đi chợ
Mẹ tôi cười, bảo “xưa cũng vậy”. Tôi chợt hiểu: sống xanh, thật ra là sống chậm lại, sống như ông bà ta từng sống.
🌱 Tái sử dụng đồ vật cũ – và thấy được câu chuyện trong từng món đồ
Chiếc hộp đựng bánh trung thu giờ là hộp kim chỉ. Lọ thủy tinh đựng muối hồng. Mỗi món đồ trở nên có hồn hơn – vì nó được mình chọn giữ lại.
🌞 Học cách tận dụng ánh sáng, nước mưa, gió trời
Những thứ tưởng là miễn phí ấy, lại quý vô cùng. Giặt đồ xong, tôi phơi ngoài nắng – và thấy thơm hơn cả nước xả.